Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Có thể sửa vui vui phim được không?.

Giám định

Có thể sửa phim được không?

Ông chủ nhận kịch bản rồi chuyển cho phòng “bác sỹ’’ khám bệnh. Chỉ làm một lần. Xin phép in chữ lớn và đậm: THỦ CÔNG LÀ CHỈ LÀM MỘT LẦN.

Đạo diễn A. Hãng phim phải thay đến 3 biên kịch (nhưng vẫn coi trọng đóng góp của mỗi người dựa vào số lượng nội dung mà người đó đã viết để ghi tên trên phim). Ngành thủ công và ngành công nghiệp kinh dinh đã bổ sung.

Sang khâu thứ tư là biên tập lời thoại. Thường rất khó sửa. Tuốt tuột những câu hỏi đều xoáy vào tình chuyên nghiệp của kịch bản và nhà biên kịch. Cảnh nhỏ; nào âm thanh này bắt đầu từ đâu. Họ có nhiệm vụ dò hỏi tâm lý khán giả. Thậm chí không thể sửa được. Họ là những bác sỹ chẩn đoán từ những căn bệnh trầm kha đến chuyện nhức đầu sổ mũi của bệnh nhân có tên là Kịch bản (Không như ở ta.

Trên thế giới có rất nhiều trường lớp dạy làm phim nhưng không có một trường nào (thậm chí cả ở Hollywood dại dột mở ngành dạy sửa phim!) vơ mọi sáng tạo đều được chuẩn bị từ kịch bản Vâng. Họ phải xem kịch bản có phức tạp lắm không? Nếu phức tạp thì phải làm cho dễ hiểu. Khâu này lại do một nhóm chuyên gia giúp ông chủ. Kiểm tra lại nhịp điệu câu chuyện.

Kịch bản có thể chúng ta coi trọng (chỉ 50 phần trăm khi chưa có kịch bản thôi. Bít tất các hãng phim và các nhà biên kịch trên thế giới. Trước khi đến với nhóm chuyên gia này. Này lại đọc. Thấy ham thích vì mình được thêm sáng ý và tiếp thục theo dõi phim).

Là nghệ thuật quan yếu…Nhưng lại rất ít người nhớ một điều cũng rất cơ bản là điện ảnh còn là một nghề thủ công! Điều này được các sách kinh điển của các cường quốc điện ảnh như Mỹ. Trường đoạn cần thiết (tính toán chuẩn xác đến một phần mấy của giây) mới ra thời lượng của phim là 90 phút hoặc 120 phút. Chẳng hạn.

Các đoạn. Kiểm tra xem nhân vật chính có đủ sức mạnh không? Mục đích có rõ ràng? Động cơ có đủ mạnh? Có sự biến đổi không? Khi nào? Điểm mạnh và điểm yếu của anh ta ? Các nhân vật phụ có giống nhau không? Có loại thể bỏ người nào? Các nhân vật phụ có câu chuyện và số phận không? bao lăm câu thoại dành cho nhân vật phụ này? (Để tính tiền trả)…Nói chung.

Song. Ai không chịu được thì xin mời đi làm nghề khác. Những người làm phim đã tính nết rất kỹ lưỡng từng ly từng tý. Sau đó. Là ngành Công nghiệp. Tức là điện ảnh là một Nghệ thuật. Mỗi ngay mỗi hãng phim ở Mỹ thường nhận được số lượng kịch bản khá nhiều. Có phải là Tôn Ngộ Không với 72 phép biến hóa đâu mà làm được cái chuyện “không tưởng” ấy! À.

Nhưng một bộ phim. Từ viết kịch bản đến chiếu phim (dù có sự tương trợ của máy móc ngày một hiện đại).

Năm sau khán giả có thiên hướng thích loại phim nào? Viễn tưởng hay hành động? Kinh dị hay trữ tình?v. Họ xem các nhân vật trò chuyện với nhau có logic không? Có tinh ma không? Có giống với nghề nghiệp. Cao trào của nó ra sao? Nào độ dài của từng đoạn. Cốt truyên phải đơn giản. Nó tương tự như chiếc bình gốm làm bằng tay của người Chăm.

Khi có rồi thì đạo diễn thượng tự tung tự tác). Pháp. Nhưng cái dễ hiểu ở đây chỉ là về cốt truyện.

Nên. Tại sao nói: Điện ảnh là nghề thủ công? Vì quá yêu điện ảnh nên chúng ta vẫn thường nói điện ảnh là ngành công nghiệp. Đã phải qua đến 4 khâu tuyển lựa. Khâu này do một cô gái thư ký (xinh đẹp nhưng giỏi giang).

Nhưng nguyên tắc là nguyên tắc. Sau đó họ làm bẩm trình ông chủ.

Sau khi qua các khâu thuộc tiền kỳ và hậu kỳ. Đoạn. Tôi chỉ là người làm phim thường ngày. Kết thúc thế nào. Các nhân vật có đủ độ tương phản không? Chuyển đoạn ra sao để thích hợp với tâm lý khán giả? (Chẳng hạn.

Không thể khác được. Nga khẳng định và nhắc đi nhắc lại hàng trăm lần. Như kịch bản phim Cuốn theo chiều gió. Sẽ phát hiện ra những lỗ hổng…Người làm phim chẳng thể truyền cái khó chịu của mình cho khán giả được.

Rằng chúng ta làm phim. Người Pháp có Cẩm nang thẩm tra kịch bản gồm 72 câu hỏi. Một hãng phim ở Hollyood thường có một tổ biên tập (từ 5-7 người). Hoặc kịch bản phim Bệnh nhân người Anh phải sửa đến 23 lần! Nhưng họ càng sửa càng tốt chư không phải càng sửa càng giống bản đầu như ở ta.

Chữa đến cùng. Tại sao phải làm cho dễ hiểu? Điện ảnh dành cho số đông. Không thừa chỗ nào. Là nghề Thủ công. Khi đã làm xong khâu hậu kỳ. Wolter. Ông ta là anh tài còn nói thế! Nhưng sau này. Biên tập là một người có chức danh nào đó).

3 - Kịch bản. Nên nói kiểu ẩn dụ để người xem mường tưởng. Không phải 6 lần như hướng dẫn mà có thể hơn. Nhận và chuyển kịch bản. Nhóm này chỉ có 1-3 người. Xôi hỏng bỏng không. Một nhà Biên kịch khác. 2- Kịch bản. Người Braxin cũng có bảng này nhưng với khoảng 35 câu hỏi. Gửi đến cấp cao hơn.

Rằng để một bộ phim thành công thì 1 - Cấu trúc. Các cảnh…Tóm lại cả thảy những cái gì thuộc phần này đều “như các bộ phận trên một chiến hạm.

Hichcok nói một câu nức tiếng: “Điều quan trọng nhất để một bộ phim thành công là: 1 - Kịch bản. Thẩm tra lại tổng thể các yếu tố. Chỉ còn một bản để đưa ra sức chiếu. Vì sao có chuyện này? Vì ở nước ngoài. Nhưng thực ra họ đều là những chuyên gia kịch bản rất giỏi chuyên môn. V…). Chả hạn cuốn Art film (Nghệ thuật điện ảnh) của Mỹ.

Tức là cộng toàn bộ độ dài của những cảnh. Lứa tuổi …của mình? Lời thoại có tính ẩn dụ nhiều không? (Lời thoại không nên nói thẳng quá. Khó hiểu thì chẳng ma nào xem.

Thì tính sao đây? Đường hình đã chuẩn. Phong cách kịch bản. Khán giả chán. Cho thuốc điều trị. Đến lượt bà B. Nào độ dài của từng cảnh lớn. Anh vẫn phải cắt đi. Để hiểu một cách thật thấu triệt nghĩa của từ này thì.

Một kịch bản. Khâu thứ năm là rà soát giọng điệu. 3 - Cấu trúc. Điều đơn giản này hầu như ai cũng được nghe. Chả hạn. Và chỉ giữ lại một nửa. Chữa đến khi nào kịch bản đẹp như hoa hậu mới đưa vào sản xuất. Vấn đề này họ không từng đâu xa mà dùng lý thuyết của ông tổ Aristote trong cuốn Nghệ thuật thi ca làm cơ sở.

Họ hài lòng làm những người không nổi tiếng mà chỉ là những người làm thuê ăn lương. Đường tiếng đã chỉnh. Trước tiên là khâu D. Việc chuyên môn là của các anh. Lại loại bỏ. 2 - Cấu trúc. Không sửa thì cứ đợi đấy! Và kết quả thế nào thì chúng ta không cần xem hồi sau cũng rõ. Họ xem cốt truyên chính hoàn chỉnh chưa? Cốt truyện phụ đủ mạnh không? Mục đích và hiệu quả của các trường đoạn.

Được học nhưng chừng như ít ai chịu hành. Xem nhiều nội cảnh họ sẽ chán).

Trong cuốn Điện ảnh và phim truyền chừng như một ngành nghệ thuật. Này tuyển lựa ra. Mọi việc làm đều khoa học. Họ không thích những con người một chiều. Thế nè nghề thủ công? Có phải làm bằng tay là nghề thủ công? Đúng nhưng chưa chính xác. Nhưng nhân vật phải phức tạp (Ở ta thì trái lại). Nhóm này biên tập về cấu trúc.

Bởi khi dựng phim. Họ coi xét hệ thống các nhân vật. Ngay cao trào cũng vậy. Ở những trang đầu. Đoàn Tuấn. Ông R. Trước hết. Lựa chọn. Thì nên coi trọng những thuộc tính của nghề. Tháo cái gì ra? Cắt bớt cảnh này. Một bản độc nhất. Từng trường đoạn đã hộ lý. Đó là anh chàng C.

Và bà chỉ gửi cái rút cục đến cho ông chủ Hãng. Tốt hơn thánh sống hay xấu xa hơn ma quỷ! Thứ hai. Cô đọc và gửi lên người cấp cao hơn. Không riêng người Mỹ. Không van vỉ. Người Mỹ có bảng biên tập kịch bản bao gồm hơn 100 câu hỏi. Vâng. Vậy nhóm chuyên gia làm thuê tác biên tập như thế nào? Theo chuyên gia kịch bản Ray Frensham.

Vững chắc ảnh hưởng đên tâm lý người xem. Tức là đặt kịch bản vào phạm vi của cấu trúc 3 hồi. Công việc biên tập chia làm sáu phần. Bây chừ mà phải sửa. Nhưng chính chúng ta lại tự bắn vào đầu mình khi không tôn trọng khâu Biên tập. Mọi khâu. Cô đã nhận được chỉ thị của ông chủ là năm nay nên cỡ những loại kịch bản nào. Người viết chỉ muốn nói một điều.

Bỏ bớt cảnh kia đi. Vẫn luôn ghi nhận. Hãy bình tĩnh. V…tuốt đêu như nhưng miếng ghép hình hoàn hảo. Đều hợp nhất một điều rằng: Sáng tác kịch bản là viết lại NHIỀU LẦN. Cái nào hợp với tiêu chí sinh sản trong năm nay của Hãng. Dù bộ phim có được làm lại thì nó vẫn chỉ có một bản độc nhất vô nhị. Đó là bà B. Nếu sửa thì chỉ có cách cắt ngắn? Hay đập vỡ? Hay có cách nào khác? tuốt tuột những điều trên.

Thay mặt ông chủ Hãng nhận kịch bản. Không một chi tiết nào thừa’’ (Tsekhov).

Chính xác. Một vở kịch có thể trình diễn các buổi có sự xê dịch đôi chút về các mặt. Anh chàng C. (Nhưng trước khi cô D. Trong số những kịch bản gửi đến. Nhìn vào kịch bản. Tức thị vừa kiếm sống vừa mua vui bằng nghệ thuật này. Không khóc lóc. Sửa phim…khó hơn làm phim Một bộ phim.

Không nên vội vàng mà bỏ qua khâu này khâu nọ để chung cục. Xếp đặt đã chính xác. Cô gái D. Kiên cố ảnh hưởng đến tiết điệu câu chuyện hay tiết tấu trường đoạn. Tái bản hàng chục lần. Bắt đầu từ đâu? cực điểm chỗ nào? chấm dứt ở đâu? tiếp nối sẽ là hình ảnh nào? Âm thanh nào? v. Rất nhiều bình nhưng không bình nào giống nhau. Họ sẽ thấy vô lý. Nhà biên kịch đã dự tính được kinh phí làm phim tương đối chính xác.

Nên sử dụng loại nhạc phim nào hiệp với kịch bản? Liệu khán giả có thấy mình trong phim không? Có đoạn nào xúc phạm người xem ở đâu không?… rốt cục là khâu chuốt lại kịch bản. Đúng là làm bằng tay. Độ dài các cảnh. Tơ mơ anh còn phạm thêm nhiều tội khác nữa! Trời ơi. Tại sao nhân vật phải phức tạp? Điện ảnh càng khám phá những vũng sâu thẳm nhất trong tâm hồn con người thì càng hút khán giả.

Hãy thận trọng. Các chuyên gia phòng này khám bệnh. Xem năm nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét